Đang dừng đèn đỏ hắn giật mình quay sang trái bởi tiếng kêu nhỏ nhẹ:
“Em ơi!”
“Cho anh hỏi đường Thoại Ngọc Hầu giao Lũy Bán Bích đi sao?” – một bác trung niên đang hỏi.
Trong một vài giây bối rối hắn không thể nhớ ra khúc giao đó, nhưng con đường thì tên quen lắm, hắn chỉ nhớ mỗi hướng lên Lũy Bán Bích gần đó nên quay sang nói với bác ấy: bác chạy theo con dẫn ra Lũy Bán Bích!
Hắn cố tình đi xa hơn một chút so với ý định đi ban đầu để dẫn một người xa lạ ra tới nơi họ cần, chuyện nhỏ thôi không mất công gì lắm.
Đi được một đoạn linh cảm mách bảo hắn nhìn về phía sau, đúng là không có ai đi theo thiệt dù hắn chạy rất chậm để cố tình chờ chỉ đường, có lẽ bác đã rẻ sang một hướng khác hoặc đã dừng lại khúc đèn đỏ để hỏi một người khác.
Mãi rất lâu sau này, trên chuyến tàu xa và kéo dài hắn mới có dịp nhớ lại và chợt nhận ra rằng ở đất Sài Gòn vẫn còn rất nhiều lòng tốt, chỉ có lòng tin là ngày càng mai một bởi những cái xấu.
Featured photo: dominik-photography.com
One Comment